LỜI TRI ÂN SÂU SẮC
Thật sự không biết diễn tả những cảm xúc này như thế nào khi được nhận những viên kim cương to chà bá lửa của những vị thầy.
Sau khi rời ghế nhà trường 2 năm, có lẽ đây là năm tôi sẽ nhớ mãi. Năm mà tôi được trải nghiệm và được trưởng thành lên rất nhiều. So với năm ngoái, năm nay tôi đã có những thay đổi về mặt nhận thức, kiểm soát được cảm xúc, suy nghĩ và có nhiều thành công trong bước ngoặt của mình. Qua đó thì năm 2023 này tôi cũng đã gặp không ít khó khăn trong công việc và cân bằng cảm xúc của mình.
Trong 2 năm qua, tôi thật sự rất may mắn khi được đồng hành và được người thầy, người cô thân thương của tôi dẫn dắt và tạo ra những dấu ấn không quên. Người tạo động lực thầm lặng và thúc đẩy tôi mọi nơi, mọi lúc.
Tôi thừa nhận nhiều lúc tôi trốn tránh vị thầy này, trốn tránh những bài tập được giao để đi tìm sự thoải mái cho riêng mình, nhưng rồi thoải mái ấy không được bao lâu, vấn đề ồ ập tới. Dường như vấn đề ngày càng lớn mà độ vững chãi của tôi đang còn quá thấp, tôi mệt mỏi, bất an, lo lắng, chống cự, ê chề bước tiếp 1 cách chậm chạp.
Nhưng phải học cách đối diện. Mỗi lần mệt mỏi, tôi chỉ cần nói chuyện với cô là dường như cảm giác bất an, lo lắng ây tan biến. Những câu nói như là liều thuốc tâm trí của tôi.
Nhiều lúc trong tôi bất ổn, cô là người tạo điều kiện cho tôi cân bằng và chuyển hóa cảm xúc, câu nói mà tôi nhớ nhất khi đuối là:
“Cô còn đi giúp được bao nhiêu người, chẳng lẽ người thân bên cạnh mình lại không giúp, chỉ cần con nói ra thôi, làm ơn nói với cô bằng 1 câu đơn là: con muốn”
Con cảm ơn cô rất nhiều, con cảm thấy mình rất may mắn khi được gặp cô, con xin lỗi vì có đôi lúc những suy nghĩ của con không được thoải mái mà ảnh hưởng đến cô, con biết nhiều lúc con tiêu cực đến cô, nhưng cô không trách mắng con. Con biết những lần cô nặng lời cũng chỉ là giúp bản thân con trở nên tốt hơn. Con biết cô luôn âm thầm đứng đằng sau hỗ trợ con và luôn mong con trở nên tốt hơn mỗi ngày.
Con xin lỗi vì làm cô buồn, ảnh hưởng tiêu cực đến cô, nhưng con cần cô. Có thể con không cùng cô đi mãi mãi, nhưng con vẫn nhớ từ khóa “TRỌN VẸN và SỰ TỬ TẾ”. Con rất muốn trưởng thành hơn, lớn hơn nữa. Lúc đó con sẽ vững chãi ngay cả khi không có cô.
Cũng sắp hết ngày 20/11 rồi nhưng con muốn cô biết rằng con vô cùng biết ơn cô đã dành tình yêu thương tới con, xem con như thành viên trong gia đình, cảm ơn cô cho con những cơ hội được TRẢI NGHIỆM SỐNG và cơ hội được TRƯỞNG THÀNH hơn.
Biết ơn cô và yêu cô Hương Lương
Người viết: Nguyễn Thị Huệ