CUỘC ĐỜI BẠN THAY ĐỔI KHI BẠN LỰA CHỌN ĐÚNG
Tôi tên là Huệ, năm nay tôi 19 tuổi, với độ tuổi vô cùng trẻ và chưa đủ chín chắn để bước ra ngoài đời thì tôi nhìn mọi thứ dưới lăng kính vô cùng hạn hẹp.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng nông thôn nghèo ở Thanh Hoá, gia đình tôi thì có 7 người và tôi có 4 chị em. Là một người chị cả trong nhà tôi đã từ bỏ việc học để đi làm kiếm tiền cho các em có cơ hội để học tiếp. Sau khi tốt nghiệp THPT tôi nghĩ mình đã trưởng thành và chỉ nghĩ đến hai chữ “kiếm tiền”. Cuộc đời tôi bắt đầu từ khi ấy, áp lực và câu hỏi làm sao để kiếm thật nhiều tiền chiếm chọn suy nghĩ tôi.
Khi bắt đầu lên lớp 12, tôi đã không có suy nghĩ đi học đại học mà chỉ có suy nghĩ thi cho vui, thi để cho mình bằng bạn, bằng bè thôi. Tôi không đi học thêm, tại vì tôi nghĩ rằng “mình chỉ thi tốt nghiệp thôi cần gì điểm cao” , nhưng hành động của tôi lại khác hoàn toàn tôi xem các livestream để học hỏi, tôi tìm nhiều cách học khác, làm sao không sử dụng đến tiền của bố mẹ kì thi kết thúc tôi đã tốt nghiệp với số điểm cũng khá cao và đậu trường mình mong muốn. Cuộc chiến tranh lạnh trong tôi lại bắt đầu bao nhiêu câu hỏi len lói trong đầu tôi rằng: “Mình có nên đi học hay không?”, tôi trằn trọc suy nghĩ, bố mẹ thì động viên: “Con đi học đi bố mẹ đi vay ngân hàng cũng được”. Trong đầu bỗng dừng hẳn suy nghĩ đi đại học, dù bố mẹ động viên đi học, quay sang nhìn các em tôi thương quá, tôi nghĩ bụng rằng: “Nhà mình vốn chỉ đủ nuôi bốn đứa ăn học, nay mình đi đại học số tiền dồn hết cho mình vậy các em lấy gì đóng học phí, cả nhà lấy gì mà ăn, tự nhiên bao lâu nay cả nhà không nợ nần gì bây giờ mình đi học vác đống nợ về cho bố mẹ thì bố mẹ biết phải làm sao? Mẹ đang đau ốm, bà nội thì ngày một càng già hơn mình phải làm sao? Làm sao?”
Tôi bắt đầu tìm kiếm việc làm. Cũng may mắn cho tôi, nhà bác tôi có một xưởng may nhỏ và tôi đã xin vào đó làm, trong qua trình đó tôi gặp rất nhiều khó khăn thử thách nhiều lúc cũng tự mình hành hạ mình bằng cách làm mình đau. Nhưng không sao tôi lớn hơn cũng nhờ môi trường đó.Nhưng rồi tôi đưa ra quyết định dừng công việc này và đi ra hà nội tìm kiếm việc làm không thể nào sống mãi trong vòng tay của bố mẹ.
Cơ duyên đã đưa tôi đến với Cô Hương một người cô tôi từng hâm mộ từ bấy lâu, một người cô vô cùng tuyệt vời. Ngày hôm ấy tôi vừa ăn trưa xong tại xưởng, tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ: “Con ơi, cô Hương vừa gọi cho mẹ, con có ra ngoài Hà Nội với cô không?”. Khi ấy tôi như vỡ oà, hạnh phúc quá, tuyệt vời quá.
Sau khi ra ngoài Hà Nội tôi được làm việc tại D’Anshin một môi trường vô cùng tốt. Ở đó có những người cô, người chị vô cùng tuyệt vời, chỉ tôi từng việc nhỏ nhất. Bây giờ tôi đã rất khác so với ngày xưa, một con người đã bước dần tới những hạnh phúc, tới thành công. Khi trước tôi rất ngượng cười vì không thực sự vui, nhưng bây giờ thì nụ cười đã khác. Mọi người thường hay hỏi tôi: “Tại sao không chụp ảnh cười” tại vì tôi không vui, nụ cười mà những người họ thấy tôi trước đó là nụ cười giả, nụ cười không thật sự hạnh phúc. Tôi đã khác, tôi học được cách biết ơn, học được cách chia sẻ, mở mang được tầm mắt và cái nhìn của tôi về cuộc sống nó cũng khác đi rất nhiều. Tôi không còn đổ lỗi cho bản thân nữa mà học cách giải quyết nó. Tôi học được vô vàn kiến thức mới kiến thức mà tôi chưa từng nghe, học được luật nhân quả…
Tôi đang thanh lọc ly cốc chứa mực đen của mình! Đón nhận mọi thứ một cách nhẹ nhàng.
Tôi biết ơn mọi người đã ở bên cạnh tôi, đã giúp đỡ và truyền động lực cho tôi bước tiếp! Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn!