loader image

THAY ĐỔI

Có lẽ cứ 10 người ta gặp thì có đến 9 người mong muốn được thay đổi. Giá như mình cao hơn, da trắng hơn thì mình đã yêu đã lấy được người đep hơn, giàu có hơn; giá như mình khôn khéo hơn mình đã có được job thơm, đã ký được cái Hợp đồng đó, giá như mình khỏe hơn, giàu hơn, mình đã giữ chân được cô gái đó,… Biết bao mong ước nhưng hình như đều chung một mục tiêu là cho mình có cuộc sống tốt hơn, hạnh phúc hơn.

Tôi cũng đã từng như vậy. Với những tổn thương trong lòng không dễ tỏ bày cùng ai, với những ước mơ, những khát khao không trở thành hiện thực, tôi đã trưởng thành., và ở một khía cạnh nào đó, cuộc sống của tôi cũng là sự mong muốn của nhiều người.

Khi biến cố xảy ra, tôi lại mong ước nhiều hơn, những mong ước của tôi lúc này còn pha lẫn sự trách móc, đổ lỗi, tôi thấy mình thật bất hạnh.

Tôi quay cuồng tìm cách sửa chữa, tháo gỡ, tâm trí tôi luôn nặng nề, cảm giác muốn nổ tung ra bất cứ lúc nào. Tôi oán trách quá khứ, tôi lo lắng cho tương lai và luôn bất an với hiện tại.

Tôi thấy mình như một vận động viên leo núi tuyết trong một truyện ngắn từng đọc, không được phép dừng lại, tôi luôn nhắc nhở mình dù không biết bao giờ mới đến đích nhưng hãy cố gắng hết sức để không bao giờ hối tiếc khi nhìn lại.

Rồi Cô đã đến, Vũ trụ đã cử người con gái bé nhỏ ấy đến phá bỏ sự vô minh trong tôi. Những kiến thức được tổng hợp, chắt lọc từ nhiều Bậc Thầy nổi tiểng trên thế giới đã được Cô truyền tải qua các bài giảng bằng thứ ngôn ngữ cực kỳ dễ hiểu.

Rồi từ đó, tôi đã được gặp thêm nhiều Bậc Thầy vĩ đại khác, được chạm vào nguồn tri thức của nhân loại.

Tôi đã hiểu rằng chúng ta đến với cuộc đời này đều để học những bài học, rằng mỗi người đến với cuộc đời tôi đều mang cho tôi những bài học mà tôi cần phải học. Vậy các bài học đó là gì?

Để hiểu được thì Tôi cần nhìn lại mình, nhìn thật sâu, một cách trung thực, để hiểu được mình là ai, mình thực sự muốn gì. Và thật kỳ lạ, những lúc như vậy, không làm gì, chỉ nhìn sâu hơn vào bên trong chính mình, tôi thấy bình an.

Hàng ngày tôi quan sát nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, tôi trân trọng, biết ơn mỗi người thầy, mỗi bài học của tôi.

Với những kiến thức học được từ các Bậc Thầy, tôi đã biết cách hành động cho phù hợp với bài học mà tôi nhận được. Rồi những tổn thương trong lòng tôi được chữa lành. Dường như tôi được tái sinh.

Đến một lúc, tất cả những người xung quanh tôi đều nói rằng tôi đã thay đổi.

Các con tôi bảo mẹ đã khác, bạn lớn nói nếu không phải là mẹ thì con đã không được như bây giờ; bạn bé nói “làm mẹ” khi được hỏi con thấy mẹ làm tốt việc gì nhất; chồng cũng bảo dạo này lên level đấy, nhờ có mẹ mà bố thay đổi.

Bạn cũ nhận xét tôi xinh hơn, biết lắng nghe, tôn trọng người khác hơn, biết ra quyết định một cách thông minh chứ không nóng nảy, áp đặt như trước. Bạn thân thì bảo dạo này sâu sắc và minh triết hơn nhiều.

Công việc cũng thuận lợi hơn, suôn sẻ hơn, các mối quan hệ được xử lý hài hòa, vui vẻ hơn.

Hay nhỉ, dù tôi vẫn lùn, vãn béo, vẫn ở trong căn nhà nhỏ hẹp, vẫn hàng ngày làm việc với thu nhập hạn chế nhưng hình như tôi không còn khó chịu, không còn bức bối đến mức muốn được thay đổi nữa. Vì bây giờ tôi thấy biết ơn lắm.

Biết ơn bố mẹ đã cho tôi sự sống, biết ơn chồng con, anh em, gia đình, bạn bè, biết ơn mỗi tế bào trên cơ thể tôi, biết ơn mọi điều đến với tôi.

Không biết bao giờ đến đích nhưng người vận động viên leo núi ngày nào giờ không thấy bất an nữa, dù có những lúc thấy mệt, cần dừng lại nghỉ ngơi.

Cám ơn bạn đã đọc bài viết này! Bạn có muốn thay đổi không?

Xin được gửi lời tri ân tới cô Lương Thị Hương, đội ngũ phụng sự Seishin, D’Anshin và các chị em bạn hữu trong các khóa học mà tôi đã được tham dự. Biết ơn Cô đã tạo ra cộng đồng này để tôi được học hỏi, được áp dụng, được chia sẻ những kiến thức quý giá giúp cho tôi và mọi người được bình an hơn mỗi ngày.

Chị Trịnh Thị Hải Hà – Cán bộ Bộ tài chính.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *